CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Thục Nữ Dễ Cầu


phan_25

"Phật Đường?" Bùi Vinh kinh ngạc hỏi, "Tiểu nương tử thích lễ Phật à?"

Tiết Đình "Ừ" một tiếng, cười khổ nói: "Mới đầu thì không thích." Nhưng người kia đi rồi về sau nàng liền thích. . . . . .

Bùi Vinh ý vị thúc dục hắn: "Đọc quá nhiều Kinh Phật sẽ trở nên giống như mẫu thân ta suốt ngày càu nhàu đấy, ngươi nhanh đi gọi nàng ra ngoài đi."

"Nàng là cô gái khuê các." Tiết Đình nói, "Muốn xem mỹ nhân, đi Bình Khang phường đi."

"Ngươi sao lại xấu xa đem Bình Khang phường ra vu oan ta. Chuyện đó là. . . . . ." Lời còn đang nói bất chợt dừng lại, ánh mắt hắn sáng lên nhìn ra phía vườn sau.

Tiết Đình theo ánh mắt của hắn nhìn thấy Ninh Nhi đang đi ra.

"Biểu huynh. . . . . ." Nàng đang muốn đến gần chợt thấy có khách nên hơi ngượng ngùng.

"Ninh Nhi, " Tiết Đình đi tới, cười cười, "Đây là đồng liêu của ta ở trong triều, Bùi Vinh Bùi Văn Kính. . . . . ."

"Nương tử gọi ta Bùi lang là được." Bùi Vinh ngắt lời nói, cười híp mắt hành lễ.

Tiết Đình rất muốn đem hắn đá ra ngoài.

Ninh Nhi nhìn Bùi Vinh có chút ngượng ngùng, hoàn lễ nói: "Bùi lang."

"Ai!" Bùi Vinh bị âm thanh của nàng làm cho mở cờ trong bụng, đang muốn nói nữa thì Tiết Đình đẩy hắn ra nói với Ninh Nhi, "Ta cùng Văn Kính chưa ăn sáng, phiền biểu muội đến trù phòng xem có gì ăn thì bảo người hầu mang lên nhé."

Ninh Nhi nói: "Ta sáng sớm có làm mật cao, biểu huynh muốn ăn không?"

"Nương tử biết làm mật cao?" Bùi Vinh lộ ra vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa thèm thuồng.

Tiết Đình lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, gật đầu với Ninh Nhi: "Phiền biểu muội lấy cho chúng ta một chút ."

Ninh Nhi hơi mím môi, đi vào phía sau.

Ánh mắt Bùi Vinh còn đuổi theo nàng, Tiết Đình mạnh mẽ đem đầu hắn vặn về, sai người hầu bày bàn.

Không lâu sau, người hầu đem mật cao cùng cháo bưng lên.

Bùi Vinh vừa đói lại vừa tham, vớ lấy một khối mật cao không kịp chờ đợi bỏ vào trong miệng.

"Ừm!" Hai mắt hắn tỏa sáng, giật mình nói, "Cái vị này. . . . . . Cái vị này không phải đã từng ăn rồi sao? Tên gì lâu ý nhỉ? Nguyên Quân ngươi còn nhớ rõ không, chính là lần đó có người cho chúng ta ăn, về sau lại không tìm được nữa. . . . . ."

"Biểu muội ta là người Thành Đô, đây là do mẫu thân nàng dạy." Tiết Đình ngắt lời nói.

"A a, thì ra là mùi vị Thành Đô!" Bùi Vinh không tim không phổi cười, "Ăn ngon thật a, ta về nhà sẽ cho tìm hầu gái người Thành Đô để chuyên làm mật cao cho ta ăn!"

Tiết Đình nhìn hắn ăn vui vẻ thì buồn cười, tự mình cũng cầm lên một khối mật cao nhâm nhi thưởng thức.

Mặc dù trước mặt bày rất nhiều, nhưng hắn ăn từng miếng một rất nghiêm túc. Hương vị ngọt ngào thơm lừng tan ra trong miệng, trong đầu bỗng dưng hiện lên bộ dáng Ninh Nhi tỉ mỉ làm bánh, mỗi một loại nguyên liệu đều là tự tay nàng chuẩn bị. Trong lòng có chút mềm mại khó có thể nói, môi hắn dâng lên nụ cười ấm áp.

Bùi Vinh đã trực cả đêm hết sức buồn ngủ. Mặc dù không gặp lại Ninh Nhi, nhưng hắn ăn mật cao, lại đem chỗ còn dư tất cả mang đi, đắc chí vừa lòng cáo từ.

Tiết Đình cũng muốn đi nghỉ ngơi, mang theo lòng riêng khi đi ngang qua viện của Ninh Nhi thì liếc vào.

Ninh Nhi đang ngồi ở hành lang cầm khung thêu thêu hoa.

Tiết Đình thả nhẹ bước chân, thị tỳ nhìn thấy, hắn làm động tác bảo im lặng.

Thị tỳ mím môi cười cười, giả bộ không nhìn thấy.

Tiếng chim hót líu lo, một trận gió thổi qua, cây cối trong đình viện lay động phát ra tiếng xào xạc.

Tiết Đình đi tới phía sau Ninh Nhi, thấy trên vải lụa trắng thêu một chuỗi hoa nhỏ màu tím.

"Tử Đằng?"

Ninh Nhi giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy Tiết Đình đứng ở phía sau, đang cười giảo hoạt.

"Ta hù muội sợ à?" Tiết Đình hỏi.

"Cũng không coi là hù được." Ninh Nhi cười cười, tiếp tục thêu hoa.

"Muội thích Tử Đằng à?" Tiết Đình hỏi.

"Ừ, thích." Ninh Nhi nói. Thật ra thì cũng không phải là rất thích, nhưng từng có người nói cho nàng biết, hắn rất hoài niệm cây Tử Đằng trong sân nhà ở Thành Đô.

Sau một lát, Ninh Nhi cắn chỉ đứt, gỡ khăn lụa khỏi khung thêu nhìn một chút.

"Không tệ." Tiết Đình nói: " Ninh Nhi, ta vừa lúc đang thiếu khăn lụa, cho ta đi."

Ninh Nhi suy nghĩ một chút, nói: "Không thể cho huynh."

"Vì sao?"

"Đây là muội tự thêu cho mình." Ninh Nhi nhìn Tiết Đình, "Biểu huynh nếu muốn, nói xem thích hoa gì, muội thêu cái khác cho huynh."

Tiết Đình xem thường nói: "Thế thì thôi, hoa hoa cỏ cỏ, chỉ sợ đồng liêu của ta nhìn thấy sẽ cười rụng răng. Chỉ là. . . . . ." Hắn bắt chước người ta đóng kịch tỏ vẻ sầu khổ, giọng nói van nài, "Tiểu nương tử, tại hạ có hai cái đai lưng, còn có một bộ y phục bị sứt chỉ, có thể hay không làm phiền nàng sửa lại cho ta?"

Ninh Nhi không nhịn được buồn cười : "Làm sao phải ngại, biểu huynh lấy đưa ta là được."

Tiết Đình nhìn hai con mắt sáng ngời của nàng, môi nở nụ cười nhẹ. Hắn liếc tỳ nữ bên trong viện một cái, nhỏ giọng nói: "Muội hôm nay có đi thư phòng không?"

Ninh Nhi gật đầu: "Buổi chiều sẽ đi."

"Tốt." hai cái lúm đồng tiền của Tiết Đình hiện ra thật sâu, hắn xoay người rời đi.

Sau chuyện xảy ra ở Từ Ân Tự năm trước, Ninh Nhi không còn có đề cập tới Thiệu Chẩn nữa.

Nàng an phận ở lại Tiết gia, mỗi ngày làm bạn với cậu mợ. Tính tình nàng nhã nhặn lịch sự, khéo léo thuận theo, cậu mợ cũng thương yêu nàng gấp đôi.

Nhưng Tiết Đình biết, Ninh Nhi không quên Thiệu Chẩn.

Nàng bắt đầu thành kính lễ Phật, hoặc là đi theo Vi thị, hoặc là tự mình đi. Mỗi ngày sao chép kinh Phật, từ từ, mỗi một chữ đều hết sức nghiêm túc. Nàng cũng thích xem sách, trong thư phòng phụ thân lưu trữ nhiều loại sách phong phú, Ninh Nhi thường thường tới đó xem, đủ loại, loại nào cũng không chê. Tiết Đình mỗi lần về phủ, chỉ cần tới hai nơi này là có thể tìm được nàng, hắn biết, chỉ có đem tâm tư bận rộn vào việc khác, mới giấu được những suy nghĩ trong lòng.

Hắn cũng không nhắc tới Thiệu Chẩn.

Lúc nhàn hạ, hắn sẽ cùng Ninh Nhi xem vài trang sách, hoặc sao vài tờ Kinh Phật, rồi sau đó lại đi làm chuyện của mình.

Mới đầu, Ninh Nhi cho là hắn đang giám thị mình, có chút không vui. Nhưng sau nàng lại nghĩ, Tiết Đình có lẽ ở trong cung có chuyện buồn bực, cố ý đến tìm nàng làm người nghe. Bởi vì mỗi lần đến, hắn vừa đọc sách hoặc chép sách vừa thao thao bất tuyệt nói đủ các loại chuyện, chuyện của hắn, của người khác, chuyện các nơi. Ninh Nhi vốn không ôm giận lâu, cũng thích nghe những chuyện lý thú, nàng nghe Tiết Đình nói chuyện mặc dù hết sức có ý tứ, cho dù không muốn, nhưng cũng thường bị chọc cho cười không ngừng.

Ninh Nhi đã từng cảm thấy Tiết Đình là một người cứng nhắc, bọn họ bởi vì Thiệu Chẩn mà từng cãi vã, Tiết Đình cũng biết một chút bí mật nhỏ của nàng, quan hệ hai người cũng có chút tế nhị.

Nhưng đến hôm nay, nàng lại không cho là như vậy.

Hắn chính trực, sáng sủa, tuy tình hình nguyên tắc nhưng vẫn có mặt ôn hòa. Khi không đề cập tới Thiệu Chẩn, hắn là một người vô cùng tốt.

Sau buổi trưa, trời đổ mưa phùn, lúc Tiết Đình đi tới thư phòng của Tiết Kính, Ninh Nhi đã ở đó.

Nhìn hắn nhìn cuốn sách trong tay nàng: "Hán thư?"

"Phải." Ninh Nhi nói.

Tiết Đình cười cười: "Muốn ta kể cho muội nghe không? Chuyện kinh sử là sở trường của ta đó."

Ninh Nhi hớn hở đồng ý, đem sách đưa cho hắn.

". . . . . . Từ thời Đông Hán người Hung Nô nhập quan từng nhóm lớn. Tới thời Quang Võ đế thì Hung Nô xảy ra nạn đói lớn, tám bộ tộc lập Nhật Trục làm Vương Thiền Vu trị vì Nam Hung Nô; Bồ Thiền Vu lại cai trị bộ chúng ở Mạc Bắc, trị vì Bắc Hung Nô. Mặc dù đều là Hung Nô, nhưng sau thời Quang Võ đế, kẻ địch của Hán triều phần lớn là Bắc Hung Nô." Tiết Đình lật sách, chỉ vào một hàng chữ, giải thích cho nàng, "Sau này nói Bắc Hung Nô, chính là nó. Bắc Hung Nô chiếm cứ Tây Vực, Hán triều cố ý đoạt lại. Bắc Hung Nô căn cơ bất ổn, nhiều lần thỉnh cầu hòa thân nhưng Hán triều không đồng ý. Đến thời Minh Đế thì Bắc Hung Nô xâm lấn Ngư Dương áp sát Hà Tây, triều đình phái Đậu Cố lĩnh quân Bắc phạt, lại phái Ban Siêu đi Tây Vực. . . . . ."

"Ban Siêu?" Ninh Nhi bất chợt hỏi, "Đó là người có một muội muội gọi là Ban Chiêu?"

"Đúng vậy a." Tiết Đình gật đầu.

Ninh Nhi nhíu nhíu mày nói: "Biểu huynh sao lại nói Hán triều khi đó không đồng ý hòa thân? Ban Chiêu chính là đi hòa thân mà?"

Tiết Đình sững sờ, không biết nên khóc hay cười: "Ban Chiêu? Nàng sao lại đi hòa thân, nàng đều ở Hán triều!"

"Không phải sao?" Ninh Nhi mờ mịt, "Nàng không phải là người viết ra ‘nữ giới’ Ban Chiêu sao?"

"Là nàng a. . . . . ." Tiết Đình cũng là mờ mịt, nhìn nàng, hỏi, "Có ai kể đoạn này cho muội rồi à?"

Ninh Nhi gật đầu.

"Kể như thế nào?"

Ninh Nhi suy nghĩ một chút, nói: "Ban Chiêu vốn dĩ xinh đẹp, sau khi trưởng thành thích một chàng trai rất giỏi thơ phú lại anh tuấn, không để ý người nhà phản đối cùng chàng bỏ trốn. Nhưng không bao lâu, nàng có mới nới cũ, quẳng người đó một bên, trở về nhà. Lúc đó danh tiết nàng đã tổn hại, người nhà rầu rĩ, vừa vặn Hoàng đế muốn cùng Hung Nô hòa thân, Ban Chiêu liền đi hòa thân. Nàng ở Hung Nô mấy năm, sinh ba hài tử. Về sau, huynh trưởng nàng là Ban Cố tấn công Hung Nô, đón nàng trở về. Hoàng đế ban thưởng lớn, đem Ban Chiêu gả cho Tào Thế Thúc. Nàng sợ người đời chỉ trích phụ đức, liền viết ra ‘ nữ giới ’. . . . . ."

Thấy Tiết Đình trợn to hai con mắt, giọng Ninh Nhi không khỏi càng ngày càng nhỏ, nghi ngờ nhìn hắn: "Không đúng sao. . . . . ."

"Dĩ nhiên không đúng!" Tiết Đình nhịn cười, "Muội vừa nói, tấn công Hung Nô là người nào?"

"Ban Cố. . . . . ."

"Tấn công Hung Nô chính là Đậu Cố. Họ Ban, Ban Cố cũng là huynh đệ của Ban Chiêu nhưng hắn chỉ biết viết sách."

Ninh Nhi ngạc nhiên: "Vậy. . . . . ."

"Phần muội nói lẫn lộn nhiều chuyện, để ta nói lại cho muội nghe." Tiết Đình hứng thú gập ngón tay, "Thứ nhất, tấn công Hung Nô chính là Ban Siêu, không nói; thứ hai, cùng tài tuấn bỏ trốn là Trác Văn Quân, chỉ là, có mới nới cũ không phải nàng mà chính là tài tuấn đó, hắn gọi là Tư Mã Tương Như; thứ ba, ở Hung Nô sinh hài tử sau lại trở về Hán là Thái Văn Cơ, nàng là bị Hung Nô bắt đi!"

Ninh Nhi kinh ngạc: "Vậy. . . . . . Ban Chiêu thì sao?"

"Nàng chính là người sống quá thoải mái không có chuyện gì làm Lão Đồ Cổ *ý nói cổ hủ*! Ha ha ha ha. . . . . ." Tiết Đình cũng không nhịn được nữa, cười nghiêng ngả, "Người nào kể cho muội, thật là diệu nhân!"

Ninh Nhi cũng cười, muốn ngừng cũng không ngừng được, cười đến nỗi nước mắt cũng rơi ra.

"Vậy sao. . . . . ." Nàng xoa mắt, hít sâu một cái, rồi lại tiếp tục cười to.

Chẩn lang, chàng nói chàng đi rồi , không cần nhớ mong chàng. Mà ta hiện tại mới phát hiện lại bị chàng chọc ghẹo nữa rồi.

Chương 43: Tỷ Võ

Bùi Hành Kiệm dẫn theo 100 quân sĩ, giục ngựa đi tới bên ngoài thành Đình Châu năm mươi dặm.

Nơi này cây cỏ tốt tươi, gia tộc Thạch Tân quy phục, Kim Châu Đô Hộ Phủ đem nơi đây cấp cho bọn họ an cư.

Hồ Dương Lâm chạy dài, dưới ánh mặt trời sáng lấp loáng. Lều của người gia tộc Thạch Tân màu trắng, khói bếp lượn lờ, nhìn xem chính là khung cảnh cuộc sống thanh bình, yên ả.

Người đứng đầu gia tộc Thạch Tân đã sớm dẫn người trong tộc đứng chờ, thấy Bùi Hành Kiệm xuống ngựa, vội vàng tiến lên hành lễ, dùng thứ tiếng Hán không lưu loát nói: "Thạch Tân cùng bộ chúng bái kiến Phó Đô Hộ."

Bùi Hành Kiệm mỉm cười hoàn lễ: "Trưởng tộc khách khí." Nói xong, tò mò nhìn tộc nhân đang đứng phía sau Trưởng tộc, vẻ mặt hòa ái, "Hôm nay chúng ta cùng đứng đây, Hành Kiệm tới, một là vì thăm hỏi, hai là trời đã vào thu, muốn hỏi Trưởng tộc cùng các vị tộc nhân có nhu cầu gì cấp bách không để người trong phủ sớm chuẩn bị."

Trưởng tộc tỏ vẻ cảm kích, nhất nhất đồng ý, mời nhóm người Bùi Hành Kiệm vào bên trong.

Trong trướng, thiếu nữ dâng lên rượu ngon cùng thịt để ăn, mọi người ngồi vây quanh, tiếng nói tiếng cười.

Thạch Tân thật sự không nói được Hán ngữ, khi nói chuyện giữ một người trẻ tuổi tên là Thạch La bên cạnh để phiên dịch.

"Vị lang quân này từng đi qua đất Hán chưa?" giọng Bùi Hành Kiệm nghe như vô tình hỏi.

Thạch La xấu hổ cười nói: "Bẩm Phó Đô Hộ, người trong bộ tộc chúng ta đều dựa vào buôn bán tơ lụa để kiếm cơm, hơn phân nửa mọi người đều theo thương lữ từng đi qua Trung Nguyên."

Bùi Hành Kiệm sáng tỏ.

Ở trong trướng ngồi một canh giờ, Bùi Hành Kiệm cùng Thạch Tân nghị sự một chút chuyện sau định cư, các khoản chi cần thiết rồi cùng đi xem xét xung quanh.

Một đám hài đồng người Hồ đang đá cầu. Bên bờ hồ, mấy người chăn ngựa đang tắm ngựa.

Bùi Hành Kiệm nghĩ tới một chuyện, hỏi Thạch Tân: "Ta nghe nói, quý tộc trên đường tới đây từng nhiều lần gặp phải giặc cướp tập kích quấy rối, có một vị tráng sĩ Thạch Chân tác chiến dũng mãnh, nhiều lần đánh lùi quân địch có phải không?"

Thạch La nghe được lời này, nụ cười trên mặt ngưng lại, nhìn về phía Thạch Tân.

Thạch Tân bình tĩnh, mỉm cười, nói với Thạch La mấy câu. Thạch La quay sang nói với Bùi Hành Kiệm: "Phó Đô Đốc, đúng vậy, Thạch Chân là anh hùng của bộ tộc ta."

"Thật vậy?" Bùi Hành Kiệm hỏi, "Chẳng biết có thể gặp được không?"

Thạch La nói: "Thật không khéo, Thạch Chân đi Mục Dương, chỉ sợ hôm nay khó gặp."

Bùi Hành Kiệm cười cười, nói: "Như thế để lần khác vậy." Dứt lời, phân phó vị Quân Lại chuyên xử lý sự vụ gia tộc Thạch Tân: "Khi vị anh hùng này trở về lập tức báo cho ta."

Nghe lời này, Thạch Tân cùng Thạch La đều hơi biến sắc.

"Phó Đô Hộ," Thạch La vội nói, "Không biết tại sao ngài vội vàng muốn gặp Thạch Chân?"

Bùi Hành Kiệm vẻ mặt bình thản: "Không có gì, ta xưa nay ái tài, quá mức trông mong gặp mặt."

"Nhưng. . . . . ."

"Không cần làm phiền Phó Đô Hộ." Lúc này, một giọng nói truyền đến, mọi người nhìn lại thì thấy một thanh niên đang từ từ đi tới, trên mặt râu ria rậm rạp, ánh mắt thâm trầm mà sắc bén, "Thạch Chân ở đây."

Phong gió nhẹ mát mẻ chậm rãi thổi qua cả vùng đất, mặt nước trong vắt nổi lên tầng tầng gợn sóng.

Bên bờ hồ Dương Lâm, Thạch Chân đeo đao mà đứng, ở đối diện, Bùi Hành Kiệm mặc một áo bào mỏng, tay cầm bảo kiếm.

"Phó Đô Hộ, " Thạch Chân lạnh nhạt nói, "Ở đại mạc, kiếm không tiện dụng bằng đao."

Bùi Hành Kiệm mỉm cười: "Dùng tốt hay không, không thể dựa vào binh khí mà luận."

Thạch Chân nhìn hắn: "Binh khí cũng không có mắt."

Ánh mắt Bùi Hành Kiệm bình tĩnh: "Không sao, ba hiệp, Thạch lang đừng liều mạng là được."

Thạch Chân không nói, rút đao ra.

Bùi Hành Kiệm cũng rút bảo kiếm ra, vất vỏ kiếm xuống đất.

Hai người giằng co một chốc, Thạch Chân bất chợt tấn công, lưỡi đao dưới ánh mặt trời xẹt qua một tia sáng.

Bùi Hành Kiệm không chút hoang mang, giơ kiếm chào đón, binh khí chạm vào nhau, tiếng vang sắc nhọn lạnh người, tất cả mọi người đang xem đều cảm thấy sợ hãi.

"Đại bá phụ!" Thạch La gấp gáp giật nhẹ ống tay áo Thạch Tân, "Bảo bọn họ dừng lại mới phải, ai bị thương cũng không phải là chuyện tốt a!"

Thạch Tân lắc đầu, nói: "Đây là hai người bọn họ nguyện ý, ở đại mạc có quy củ sống chết tự mình, người khác không thể quấy rầy."

Thạch La không còn cách nào, chỉ đành phải tiếp tục theo dõi.

Thạch Chân dụng đao mau mà sắc bén, từng chiêu từng thức lộ ra sát khí có thể đoạt mạng người. Mà Bùi Hành Kiệm mặc dù đã gần trung niên lại bình tĩnh đối phó, bảo kiếm nhìn một cái cũng biết là binh khí danh gia, bản lĩnh nhanh nhẹn, hoàn toàn không để Thiệu Chẩn chiếm được thượng phong.

Nhưng đến hiệp thứ ba, Bùi Hành Kiệm dần dần bị nhuệ khí của Thạch Chân áp đảo, chỉ thủ không thể công, rõ ràng là bại thế.

Thạch Chân thừa dịp Bùi Hành Kiệm phòng thủ có lỗ hổng, đột nhiên đánh vào.

"Keng" một tiếng, đao kiếm chạm nhau bắn ra tia lửa, giằng co một lúc vẫn không buông ra.

Bùi Hành Kiệm nhìn trực diện khuôn mặt sắc bén đối diện, mắt khẽ nheo lại.

Bất chợt, Thạch Chân đem đao thu lại, tra vào vỏ, hướng Bùi Hành Kiệm thi lễ: "Ba hiệp đã xong, Thạch Chân thất lễ."

Bùi Hành Kiệm cười cười, cũng thu kiếm.

"Thạch lang, được cùng cao thủ tỷ thí là may mắn của Kiệm."

Người vây xem cũng thở phào nhẹ nhõm, rối rít vỗ tay, cười vui vẻ. Thạch La lau mồ hôi một phen, lúc này mới phát hiện ra sau lưng đã thấm ướt.

Thạch Tân cười ha ha, tiến lên, tán dương Bùi Hành Kiệm kiếm pháp tốt.

"Hậu sinh khả úy." Bùi Hành Kiệm khiêm nhường nói, lại nhìn hướng Thạch Chân, thấy hắn bên môi mặc dù hơi cười, đôi mắt lại liếc nhìn mình, tựa như nghi ngờ dò xét.

Tỷ võ kết thúc, mọi người đều tản đi, Bùi Hành Kiệm thấy Thạch Chân xoay người muốn đi, nói: "Thạch lang, ta có mấy lời muốn cùng ngươi nói một chút."

Thạch Chân dừng bước, quay đầu lại nhìn ông.

Bùi Hành Kiệm mặc áo khoác, đi tới sát bờ hồ.

Thạch Chân do dự một chút, gửi cho Thạch La một cái nhìn an ủi, đi theo.

"Thạch lang có biết vì sao ta muốn gặp ngươi không?" Đi ra xa mấy chục bước, Bùi Hành Kiệm dừng lại, ung dung nhìn hắn.

Thạch Chân nói: "Phó Đô Hộ đã nói, ái tài."

Bùi Hành Kiệm gật đầu, nghiêm mặt nói: "Thạch Chân, Kim Sơn Đô Hộ Phủ thiếu người, thật khát cầu người tài, ngươi có nguyện ý không?"

Thạch Chân nhìn ông nói: "Phó Đô Hộ nếu muốn thu nạp mỗ, phát một đạo lệnh là được."

Bùi Hành Kiệm mỉm cười: "Nhưng ta vẫn hỏi ngươi trước, Kim Sơn Đô Hộ Phủ không bao giờ cường ngạnh ép buộc người."

Gương mặt Thạch Chân không chút thay đổi: "Mỗ xuất thân nghèo hèn, chỉ sợ không kham nổi phó thác của Phó Đô Đốc."

Đáp án trong dự liệu, Bùi Hành Kiệm không để ý, lại chuyển câu chuyện: "Thiệu thị ở Lạc Dương có quan hệ ra sao với Túc hạ?"

Thạch Chân sững sờ, trong mắt thấm thoắt tỏa ra ánh lạnh.

Bùi Hành Kiệm liếc thấy hắn đặt tay lên chuôi đao, mỉm cười, bình thản ung dung: "Không cần nhìn ta như vậy. Hơn mười năm trước, khi ta theo quân chinh phạt Đột Quyết có gặp một vị Đô úy họ Thiệu đao pháp rất cao cường vô địch trong quân. Mới vừa rồi cùng Thạch lang tỷ thí, chiêu thức giống nhau đến mấy phần, cho nên muốn hỏi."

"Phó Đô Đốc nhìn lầm rồi." Thạch Chân lạnh nhạt nói.

Bùi Hành Kiệm cười một tiếng: "Chăc thế. Chuyện vừa rồi, Thạch lang cứ suy nghĩ kỹ đi. Ta nhìn người, chỉ nhìn vào nhân phẩm, không kể đến xuất thân. Thạch Chân, ta mặc kệ tên họ của ngươi là thật hay giả, ta chỉ nói một câu, Tây Vực rất có triển vọng, nếu ngươi có chí nguyện, không cần biết ngươi là ai, ta sẽ bảo vệ ngươi, sau này không cần lo nữa."

Thạch Chân trong mắt xẹt qua một tia nghi ngờ, khóe môi ngoắc ngoắc: "Phó Đô Hộ nói chuyện thật dễ nghe."

"Có dễ nghe hay không, Thạch lang đến dưới trướng của ta xem một chút." Bùi Hành Kiệm nói: "bất kể là bình dân hay quý tộc, người chịu hình hay mã tặc, thậm chí người Đột Quyết, người Thổ Phồn, chỉ cần cùng chung chí hướng, Kim Sơn Đô Hộ Phủ đều có thể bao dung." Dứt lời, ông gật đầu với Thạch Chân, xoay người đi.

phan_1
phan_2
phan_3
phan_4
phan_5
phan_6
phan_7
phan_8
phan_9
phan_10
phan_11
phan_12
phan_13
phan_14
phan_15
phan_16
phan_17
phan_18
phan_19
phan_20
phan_21
phan_22
phan_23
phan_24
phan_26
phan_27
phan_28
phan_29
phan_30
phan_31
phan_32
phan_33
phan_34
phan_35
phan_36
phan_37
phan_38
phan_39
phan_40
phan_41
phan_42 end
phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog